Anh nhướng mày, dáng vẻ điển trai của mình lúc này lại khiến anh trông có vẻ khó ưa. Sở Dung thực sự muốn tiến lại gần và nắm chặt khuôn mặt anh, quăng ra ngoài cho đến khi anh xin tha. "Người Trung Quốc sao lại đặt tên như vậy, chưa thấy nghệ sĩ dương cầm nào có nghệ danh lạ lùng như vậy. Sở Dung lẩm bẩm. Phó Như Hối mỉm cười nhẹ nhàng: "Anh ấy cũng không phải nghệ sĩ dương cầm." Sở Dung nhìn anh với vẻ nghi ngờ "Không phải nghệ sĩ dương cầm thì anh ấy là ai?" Anh chưa bao giờ nói Brown Tuấn là nghệ sĩ dương cầm/ Phó Như Hối kiên nhẫn giải thích: "Trước đó, anh chỉ nói là giúp em tìm một giáo viên, sau đó mới hỏi em thấy Brown Tuấn thế nào? Chơi dương câm chỉ là sở thích của anh ta, không phải nghê nghiệp của anh ta.
Sở Dung tỉ mỉ nhớ lại lời Phó Như Hối nói hôm đó! Thực sự anh chưa bao giờ nhắc đến nghề nghiệp của Brown Tuấn. Chỉ là cô đã tự mặc định nghĩ là giáo viên mà Phó Như Hối tìm giúp cô chắc chắn là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng nào đó. Với lại, cái tên Brown Tuấn này nghe có vẻ quốc tế như vậy, Sở Dung liền tự nhiên tưởng tượng ra hình ảnh của một người đàn ông trung niên nước ngoài, có thể là một người mà tóc và râu gân như liền vào nhaul
"Tên tiếng Trung của anh ta là gì?” Sở Dung tự trách mình ngốc nghếch nên không dám ngẩng đầu lên, nhỏ giọng: "Nghề nghiệp của anh ta là gì?" Phó Như Hối cười đây ẩn ý: "Câu hỏi này em tự hỏi mới được! Brown Tuấn chỉ cho anh tiết lộ nhiêu đó, vì đây là lời hứa giữa bạn bè với nhau nên anh phải giữ lời.
Sở Dung không quá tò mò, nếu anh không nói, cô cũng không ép hỏi.
"Anh rủ anh ta đến dạy dương câm cho em, điều đó có làm ảnh hưởng đến công việc của anh ta không?”
Phó Như Hối nhẹ nhàng vuốt tóc Sở Dung: "Em không cân lo cho anh ta.
Sở Dung định nói rằng cô không lo lắng, thì Phó Như Hối đã nói tiếp: "Thay vào đó, hãy lo cho anh này. Sở Dung: "... Câu nói của anh có ý nghĩa gì khác không?” Cô đặc biệt quan tâm đến nửa sau câu nói.
Phó Như Hối tỏ vẻ ngây thơ: -Thật sao? Em nghĩ có ý nghĩa khác à?"
Sở Dung nhìn vào đôi mắt chân thành nhưng vẫn có nét cười của Phó Như Hối, cô cười miỉa: "Có ai từng nói với anh rằng nếu công ty anh không hoạt động được nữa, anh có thể thử sức ở lĩnh vực diễn xuất, chắc chắn anh sẽ là ngôi sao sáng giá, nhận giải Nam diễn viên xuất sắc nhất cũng không là vấn đề." Phó Như Hối đáp lại lời khen không giống ai của Sở Dung: "Cảm ơn em, chưa ai nói với anh như vậy, em là người đầu tiên.
Sở Dung cười: "Haha, em thấy mình thật may mắn."
Phó Như Hối cười nhẹ: "Đó là vinh hạnh của anh."
Ngày làm việc bình thường, sau bữa sáng Phó Như Hối phải đến công ty, anh đã bỏ bê công việc cả ngày hôm trước và buổi sáng hôm nay.
"Em muốn đi công ty cùng anh không?" Phó Như Hối hỏi trong khi chỉnh cà vạt, Sở Dung đang nằm dài trên ghế sô pha: "Xin lỗi vì đã vô dụng."
Thấy cô nằm lỳ trên sô pha như không còn sức lực, Phó Như Hối không nhịn được cười, muốn trêu cô thêm chút nữa: "Anh phải đi rồi, không lẽ bà chủ không thể hôn anh một cái sao?"
Sở Dung mở mắt ra nhìn anh, mỉa mai: "Anh chỉ đi làm thôi mà, không phải đi công tác. Chiêu nay anh vê mà, làm gì lớn lao.'
"Ở phòng khách một mình có cô đơn không? Niên Niên và Tiểu Ngư đâu? Bảo hai đứa nó qua đây với em." Phó Như Hối nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn chủ động đi tới hôn lên gò má cô một cái: Anh đi đây, có thể buổi trưa sẽ không kịp trở vê dùng cơm, không cân chờ anh.
Sở Dung không kịp đề phòng bị nụ hôn bất ngờ của anh tập kích, cô quay lưng lại, buôn bực nói: "Biết rồi."
"Chiều gặp lại" Phó Như Hối cười nhẹ, rôi xoay người rời đi. Phó Như Hối vừa đi, phòng khách chỉ còn lại một mình Sở Dung.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo